
Sự đồng điệu trong tâm hồn nghệ thuật – từ những câu Rap đầu tiên
Linh và Nghĩa có những điểm khác biệt, nhưng khi gặp nhau, họ lại thấy như mọi thứ đều đúng lúc. Trong một thế giới nơi mọi người luôn vội vã, họ lại dừng lại vì một điều giản dị: tình yêu với nhạc Rap. Không phải vì họ cùng là những Rapper, mà vì âm nhạc giúp họ kết nối – đó là nơi họ tìm thấy chính mình.
Linh thích viết về những cảm xúc sâu lắng, như một cuộc trò chuyện với chính mình. Nghĩa lại có thói quen biến những câu chuyện đời thường thành những dòng chữ đầy cảm xúc. Khi họ chia sẻ với nhau những lời ca, cùng nhau trao đổi ý nghĩa, chỉnh sửa từng chút từng chút, họ nhận ra rằng ngôn từ không chỉ để nói, mà còn để hiểu và cảm nhận nhau nhiều hơn.
Dù có những khác biệt trong cuộc sống, trong cách nghĩ, nhưng khi cùng nhau sống trong âm nhạc, họ lại nhìn thế giới với một góc nhìn giống nhau: chân thật, thẳng thắn và đầy cảm xúc. Đó là sự đồng điệu tự nhiên, không cần màu mè, không cần gượng ép, mà như thể mọi thứ đã luôn ở đó.

Bạn có tin vào yêu xa không?
Yêu xa – ai từng trải qua sẽ hiểu: có những ngày chỉ cần một cái ôm là đủ, nhưng lại chẳng thể nào có được. Có những lúc cả hai đều im lặng, không phải vì hết yêu, mà vì mệt, vì nhớ, và vì khoảng cách không cho phép mình ở bên cạnh khi người kia cần.
Linh thỉnh thoảng bay vào Đà Nẵng. Có khi Nghĩa lại tranh thủ bay ra Hà Nội. Những lần gặp mặt ngắn ngủi trở thành thứ tiếp sức cho cả hai cố gắng thêm vài tháng chờ đợi. Chỉ cần được ngồi cạnh nhau, không cần nói gì, cũng thấy bình yên.

“Linh, mình về cùng một thành phố, được không?”
Họ từng bay ra bay vào giữa Hà Nội và Đà Nẵng, từng gửi nhau những tin nhắn dài, từng nắm tay nhau ngoài sân bay rồi lại vội vã chia tay. Đủ lâu để hiểu rằng: tình yêu này không còn là thử thách nữa, mà là điều cả hai muốn gìn giữ đến cùng.
Một chuyến du lịch đến Trung Quốc – không phải kế hoạch to tát, chỉ là cả hai muốn trốn công việc vài ngày, đi đâu đó xa một chút, để được ở bên nhau lâu hơn thường lệ. Thành phố lạ, đường phố xa lạ, nhưng ánh mắt thì vẫn thân quen.
Ở một con phố nhỏ, giữa tiết trời se lạnh, Nghĩa bất ngờ dừng lại. Không có nến, không có sân khấu, không có người quay phim. Chỉ có một chiếc nhẫn nhỏ giấu trong túi áo từ trước chuyến đi, và một câu hỏi nhẹ nhàng:
“Linh, mình về cùng một thành phố, được không?”